Bạn có từng tự hỏi điều gì xảy ra khi trí tuệ nhân tạo đối mặt với bài toán tù nhân cổ điển không?
Điều này không còn chỉ là lý thuyết triết học nữa. Khi các tác nhân AI ngày càng tự chủ hơn trong hệ sinh thái Web3—quản lý ví, thực hiện giao dịch, đàm phán trong các DAO—chúng đang gặp phải các phiên bản thực tế của vấn đề này hàng ngày.
Bài toán tù nhân truyền thống kiểm tra xem các tác nhân hợp lý có hợp tác hay phản bội khi niềm tin không chắc chắn. Bây giờ hãy tưởng tượng hai hệ thống AI đưa ra quyết định đó trong tích tắc, mà không có sự giám sát của con người. Liệu chúng có tối ưu hóa cho lợi ích cá nhân? Hay học rằng hợp tác lẫn nhau mang lại kết quả tốt hơn về lâu dài?
Điều làm cho vấn đề này trở nên thú vị là: khác với con người, AI có thể chạy hàng nghìn mô phỏng trước khi đưa ra quyết định. Chúng có thể phân tích các mẫu lịch sử, tính toán ma trận xác suất, thậm chí giao tiếp theo những cách mà chúng ta mới bắt đầu hiểu.
Những tác động đối với các hệ thống phi tập trung là vô cùng lớn. Các hợp đồng thông minh đã tự động hóa niềm tin, nhưng điều gì sẽ xảy ra khi các bên đàm phán hợp đồng đó không phải là con người?
Đây là điều đáng để suy nghĩ khi chúng ta xây dựng thế hệ tiếp theo của các giao thức tự trị.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Bạn có từng tự hỏi điều gì xảy ra khi trí tuệ nhân tạo đối mặt với bài toán tù nhân cổ điển không?
Điều này không còn chỉ là lý thuyết triết học nữa. Khi các tác nhân AI ngày càng tự chủ hơn trong hệ sinh thái Web3—quản lý ví, thực hiện giao dịch, đàm phán trong các DAO—chúng đang gặp phải các phiên bản thực tế của vấn đề này hàng ngày.
Bài toán tù nhân truyền thống kiểm tra xem các tác nhân hợp lý có hợp tác hay phản bội khi niềm tin không chắc chắn. Bây giờ hãy tưởng tượng hai hệ thống AI đưa ra quyết định đó trong tích tắc, mà không có sự giám sát của con người. Liệu chúng có tối ưu hóa cho lợi ích cá nhân? Hay học rằng hợp tác lẫn nhau mang lại kết quả tốt hơn về lâu dài?
Điều làm cho vấn đề này trở nên thú vị là: khác với con người, AI có thể chạy hàng nghìn mô phỏng trước khi đưa ra quyết định. Chúng có thể phân tích các mẫu lịch sử, tính toán ma trận xác suất, thậm chí giao tiếp theo những cách mà chúng ta mới bắt đầu hiểu.
Những tác động đối với các hệ thống phi tập trung là vô cùng lớn. Các hợp đồng thông minh đã tự động hóa niềm tin, nhưng điều gì sẽ xảy ra khi các bên đàm phán hợp đồng đó không phải là con người?
Đây là điều đáng để suy nghĩ khi chúng ta xây dựng thế hệ tiếp theo của các giao thức tự trị.